Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

Phá thai vì nghi ngờ con là của nhân tình

Tôi viết những dòng sám hốinày chỉ muốn được chia sẻ câu chuyện khủng khiếp nhất của đời mình để vơibớt tâm trạng dằn vặt trầm uất bấy lâu nay.
Tôi viết những dòng sám hối này để viếnghương hồn đứa con hữu vị vô danh hơn 3 tháng tuổi đã bị chính tay tôivứt bỏ. Tôi biết mình là một người mẹ vô nhân tính nên không dám cầumong được sự thông cảm của mọi người. Tôi chỉ muốn được chia sẻ câuchuyện khủng khiếp nhất của đời mình để vơi bớt tâm trạng dằn vặt trầmuất bấy lâu nay.

Tôi là một phụ nữ gần như hoàn hảo với cuộc sống gia đình viên mãn hạnhphúc. Chồng tôi luôn tự hào rằng anh đã đạt được tôn chỉ của một đấngnam nhi là “vợ đẹp, con ngoan, ba tầng, bốn bánh” mà bất cứ một ngườiđàn ông nào trên con đường xây dựng đời sống và sự nghiệp đều mơ ước cóđược. Nhưng cũng từ chính sự viên mãn đó đã nuông chìu và dần dần dẫndắt tôi lao vào con đường tội lỗi.
Kinh tế gia đình khá giả, tôi không phải lao tâm lao lực kiếm tiền bởiđã có chồng tôi một tay vun vén. Anh là người chồng, người cha mẫu mựcvà là nhà kinh doanh đạo đức. Tôi làm việc ở một môi trường cũng khôngkém năng động, lại gặp gỡ nhiều khách hàng là người ngoại quốc nên lốisống cũng có phần ít bị gò bó. Song tôi luôn phân biệt rạch ròi nhữngranh giới giữa công việc và gia đình, giữa thú vui và chuẩn mực, giữa sựcởi mở và buông thả.
Phá thai vì nghi ngờ con là của nhân tình
Ảnh minh họa
Nhưng ranh giới đó đã bị chính tôi xóa mờmột lần duy trong đời để rồi dẫn đến hậu quả nghiêm trọng không lườngtrước được liên quan đến cả mạng sống một con người-đó chính là con tôi.Trong một cuộc liên hoan hội nghị khách hàng, do đã có sẵn men rượutrong người cộng với cơn kích thích tình dục mạnh mẽ, tôi đã làm tìnhvới một người bạn nước ngoài.

Đối với anh ta, điều đó xảy đến nhẹ nhàng như thể trao đổi một món hàngmà không vương vấn trách nhiệm gì. Còn với tôi, sau đó là những chuỗingày tháng ngập tràn trong day dứt và ân hận, cảm giác thất vọng về bảnthân, về sự phản bội tráo trở của một người vợ ngoan ngoãn và trên hơnhết là nỗi lo lắng chồng con mình sẽ phát hiện bởi lúc sự việc tồi tệ đóxảy ra, tôi và anh bạn kia không hề dùng biện pháp tránh thai nào.

Để chuộc lại lỗi lầm, tôi quay về là chính tôi, một người vợ hiền, ngườimẹ đảm với hơn gấp trăm lần tâm huyết, tình cảm cho gia đình. Tôi tỉ mỉvà tận tình phục vụ anh trong chuyện chăn gối vừa để cứu vớt sai lầmnhưng cũng vừa cố xóa bỏ đi những hình ảnh nhơ nhớp trong tôi.

Thời gian ngắn sau đó, tôi đã mang thai. Thai đã hơn tháng. Tôi giữ bímật với chồng mình vì tôi thật sự không biết đó sẽ là con của chồng haycủa anh ta? Điều này khiến tôi lo lắng đến đổ bệnh và dẫn đến chứng trầmcảm. Tôi đắm chìm rối ren giữa bao cảm xúc và ý nghĩ. Tôi thấy tuyệtvọng khi nghĩ đến cảnh mình sẽ sinh ra một đứa con lai. Chồng, bố mẹ,bạn bè rồi cả người dưng, họ sẽ nói thế nào? Đây sẽ thật sự là một cơnsóng lớn cho gia đình tôi. Rồi gia đình tan vỡ, con cái ly tán và nỗinhục nhã sẽ kéo dài cho đến hết đời. Tôi quyết định mình sẽ phá thai.

Nhưng một ý nghĩ khác lại trỗi dậy, nếu đấy chính là giọt máu của chồngthì chẳng phải mình đã đan tâm giết chết con của mình hay sao? Và rồitôi chần chừ mình sẽ không phá thai nữa. Tôi sẽ sinh ra đứa bé này.

Trong thời gian nghỉ ốm, trong những cơn sốt mê man, tôi thấy mình bịdày vò và đấu tranh tư tưởng bởi những quyết định và cả đạo đức của mộtngười mẹ. Tôi đang nắm trong tay mạng sống của một sinh linh. Đó là contôi nhưng tôi không dám chắc liệu sinh ra nó có phải là một biến độnglớn và là dấu chấm hết cho một gia đình viên mãn của tôi hiện tại haykhông.

Tôi chỉ thầm mong mọi chuyện chỉ là một cơn mơ, mơ giọt máu này bỗngdưng biến mất, hay tồi tệ hơn, tôi thoáng nghĩ ước gì mà mình bị sẩythai để không còn nỗi lo sợ đầy ám ảnh này. Và một cách vô thức, tôi bắtđầu hành xác mình một cách có chủ ý.

Tôi lao hùng hục vào việc nhà, làm gì cũng cố tình mạnh tay, ăn uống vôđiều độ và cả những thứ có hại có sức khỏe, không chừa cả rượu bia trongmỗi dịp liên hoan tụ tập bạn bè. Không những thế, tôi mua hàng đống thứthuốc tây lẫn thuốc bắc giúp điều hòa kinh nguyệt như để hủy hoại mầmsống này bằng mọi giá. Tôi biết mình chẳng đáng là một con người, là mộtngười mẹ nhưng danh dự, lòng tự trọng, gia đình và tương lai của tôikhiến tôi không thể đừng được những hành động này. Mặc dù trong thâm tâmvẫn có chút hoài nghi và hi vọng đấy thực sự là con của tôi và chồngnhưng tôi không đủ lý trí, sự bình tĩnh để nuôi dưỡng bào thai.

Tôi mang nỗi dằn vặt đến lúc thai hơn 3tháng. Sợ chồng mình phát hiện, trong cơn lo lắng tột đỉnh, tôi đã muathuốc để tự phá thai ở nhà để chắc chắn rằng mình sẽ không sinh ra bấtcứ một mối nguy hại nào. Nhìn giọt máu bắt đầu tượng hình tôi khóc ngấtđi vì sự độc ác của mình trong cơn đau đớn. Tôi biết rồi mình sẽ bịtrừng phạt và từ đây, tôi sẽ không bao giờ được sống một cuộc sống thanhthản nữa. Nhưng đó chính là con đường mà tôi đã chọn.

Tôi chôn đứa bé ngay trong vườn nhà để tiện kín đáo hương khói nhưng lạikhông dám vun đất cao vì sợ mọi người hay biết. Tôi đã cướp đi mạng sốngcủa chính con mình để cứu vớt danh dự và gìn giữ gia đình bằng cả sự íchkỷ và nhẫn tâm. Điều đó đã ám ảnh tôi khiến thần sắc tôi ngày càng xuốngdốc nghiêm trọng. Nhắm mắt là thấy bóng dáng trẻ con khóc gọi mẹ, trongcơn mê tôi còn nghe rõ tiếng con mình than vãn ủ ê.

Không đêm nào tôi được ngon giấc. Không đêm nào nước mắt ngừng tuôn rơi.Tôi thật sự ân hận và cảm thấy bế tắc vì những gì đã xảy ra. Tôi đã gieonghiệp quá lớn ở đời sống này. Nay tôi chỉ muốn xây một nấm mồ hoànchỉnh cho đứa con đã khuất, song lại phân vân không biết làm thế nào đểmở lời với chồng. Liệu tôi có nên nói dối rằng đấy chính là đứa con củachồng chẳng may bị sa sút? Liệu chồng có tin lời tôi không?